câu chuyện tấm lòng nhân ái
Đề bài: Em hãy kể lại một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết. Hôm trước, ở trên báo em có được đọc một câu chuyện rất cảm động về tấm lòng nhân ái, khi có lòng nhân ái, con người trở nên gần nhau hơn, ki ấy mối quan hệ giữa con người với con người cũng
Kể câu chuyện về tấm lòng nhân hậu – Mẫu 12 Ngay bên cạnh nhà em có một người phụ nữ sống độc thân một mình cô tên là Mai Lan. Cô Mai Lan vốn là con gái của một gia đình giàu có nhưng ba mẹ không may qua đời để cô một mình trên thế gian với một căn biệt thự rộng
Share Facebook Twitter LinkedIn Bạn đang đọc: Top 6 bài văn kể một câu chuyện về lòng tự trọng lớp 9 mới nhất – Top hay nhất Pinterest Hướng dẫn Kể một câu chuyện về lòng tự trọng lớp 9 mà Tophaynhat.com mang đến cho các em học sinh chắc chắn sẽ là một trong … Top 6 bài văn kể một câu chuyện về lòng tự trọng
Một hôm, dì ghẻ bảo Tấm và Cám đi xúc tép, ai xúc được nhiều hơn sẽ được yếm đào. Tấm chăm chỉ bắt tép còn Cám mải chơi đến lúc về Cám lừa lấy giỏ tép của Tấm để được thưởng yếm đào. Tấm khóc và được bụt giúp đỡ cho một con cá bống về nuôi. Nhân
Câu chuyện vai trung phong linh bao gồm thật: MA. Ảnh: Google kiếm tìm kiếm Câu chuyện vai trung phong linh về câu hỏi “Bị giấu” Bị che (Mình đăng post này trong tình trạng mắt nhắm đôi mắt mở nên không mô tả kỹ cảm hứng hơn lắm. Sẽ chũm kể thêm sau).
Er Sucht Sie Markt De Berlin. Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết – Bài làm 1 Dân tộc Việt Nam có truyền thống tương thân, tương ái từ lâu đời được ông cha ta thể hiện qua các câu tục ngữ như “Lá lành đùm lá rách”; “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Tinh thần nhân ái được thể hiện ở mọi nơi trên đất nước ta và ở trường em cũng vậy, tinh thần này luôn được gìn giữ và phát huy. Trong một năm học, trường em tổ chức rất nhiều các hoạt động thể hiện lòng nhân ái. Dịp đầu năm thầy cô và các bạn học sinh trong trường đã tấp nập tổ chức hoạt động khuyên góp quần áo, sách vở và đồ dùng cũ để ủng hộ các bạn học sinh ở vùng núi, các dân tộc thiểu số xa xôi, là những nơi thiếu thốn về điều kiện để học tập góp phần giúp đỡ được phần nào về mặt vật chất và tinh thần để các bạn cố gắng phấn đấu hơn trong học tập. Hoạt động này thu hút rất nhiều thầy cô giáo và các bạn học sinh trong trường tham gia, thậm chí cả những bậc phụ huynh của các bạn học sinh cũng muốn góp một chút sức mình vào hoạt động có ý nghĩa này. Dù ít hay nhiều thì đây cũng chính là tấm lòng của mọi người muốn gửi tới các bạn ở vùng núi còn gặp nhiều khó khăn. Hoạt động này thu được kết quả rất tốt đẹp hứa hẹn nhiều hoạt động ý nghĩa tiếp theo. Không dừng lại ở đó, đến khoảng giữa năm học cũng là khoảng thời gian gần cuối của một năm, cả nước đang tấp nập chuẩn bị cho một cái Tết Nguyên Đán truyền thống của cả dân tộc, thì trường em cũng có những hoạt động riêng của mình, đó là việc khuyên góp để mua quà Tết cho những bạn học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn. Đây là hoạt động không phải ép buộc đối với các bạn học sinh trong trường mà là tùy vào tấm lòng của mỗi học sinh và giáo viên. Nhưng tất cả mọi người tham gia rất nhiệt tình, vì ai cũng muốn góp một chút công sức nhỏ bé để các bạn gia đình hoàn cảnh khó khăn có một cái Tết thật ấm áp và hạnh phúc. Riêng đối với lớp em, hoạt động ý nghĩa nhất của năm học này thể hiện rõ tinh thần nhân ái đó là đã mua được một chiếc xe lăn dành tặng cho một bạn học sinh trong lớp khi sinh ra không may mắn đã bị khuyết tật từ nhỏ. Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết – Bài làm 2 Nhà chị Hương chỉ cách nhà em một khu vườn đẹp. Hàng ngày, em thường sang chơi với chị và được chị cưng chiều lắm. Hôm ấy chị đến rủ em sang nhà bà Tư chơi, thấy việc làm của chị đối với bà Tư, em lại càng yêu thương và quý trọng chị hơn. Bà Tư năm nay đã ngoài bảy mươi, sức khỏe yếu đi nhiều so với mây năm trước. Chị Hương bảo – Bà có năm người con đều hi sinh trong kháng chiến chống Mĩ. Vừa qua, bà được chính phủ phong tặng danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam Anh hùng”. Bà không có cháu chắt gì cả, sống thui thủi một mình nên chị Hương thương bà lắm. Thường ngày, chị sang giúp bà quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, đấm lưng, bóp chân… cho bà những lúc trời trở gió. Không ruột rà máu mủ, không họ hàng thân thích, vậy mà chị yêu quý bà Tự như bà ruột của mình. Hôm hai chị em đến, thấy nhà cửa im lìm, tưởng bà đi đâu đó. Đứng ngoài sân chị gọi hai, ba tiếng, không thây bà trả lời. Chị bảo em “Mình đẩy cửa vào đi!”. Vừa bước vào nhà, chị Hương đã la to “Bà làm sao thế hở bà? Bà bị bệnh ư? Chị vội giở chiếc chăn bông lên, lay gọi bà. Mãi sau mới thấy bà mở mắt, trở mình nhìn chị Hương và em rồi thều thào nói trong hơi thở “Hai cháu đến với bà đó à! Bà thấy chóng mặt từ tối hôm qua, sáng nay muốn dậy mà không dậy được”. – Suốt mấy ngày nay, bà chưa ăn gì, hở bà! Cháu tệ quá, không biết sang giúp bà! Chị quay sang em, nói vội “Em ngồi đây bóp chan bóp tay và xoa dầu cho bà, chị ra tìm mua cái gì cho bà ăn rồi chị vào ngay. Nhìn theo bóng chị vội vã khuất sau hàng rào râm bụt, em cảm thấy lòng mình dâng lên một tình thương và một sự cảm phục. Đời chị cũng quá ư vất vả và bất hạnh. Mồ côi mẹ từ tấm bé, chị thiếu đi tình thương bao la của một người mẹ. Ba chị ở vậy nuôi chị cho đến bây giờ. Phải chăng sông trong hoàn cảnh ấy chị mới thấm thía cảnh cô đơn, bóng chiếc của người đời mà chị đem tình thương của mình sưởi ấm cho bà Tư và cho bao nhiêu người khác cùng cảnh ngộ. Cả xóm em, ai cũng khen chị, quý chị. Giờ đây nghĩ lại những lời ca tụng của mọi người về đức hạnh của chị, em lại càng hiểu chị hơn. Đang miên man suy nghĩ thì đã thấy chị trên tay cầm tô cháo đang bốc hơi nghi ngút, nhanh nhẹn bước vào. Đặt tô cháo lên bàn, chị đến bên giường nhỏ nhẹ – Để cháu đỡ bà dậy, bà ăn cháo cho khỏe, bà nhé! Nhìn chị đút từng muỗng cháo cho bà, em nhớ lại hình ảnh trước đây, mẹ em cũng chăm sóc ngoại em như chị Hương bây giờ. Chao ôi! Chị Hương thật là tuyệt! Chị là tấm gương, là biểu tượng đẹp về lòng nhân ái, về tình yêu thương và đức hạnh cho em và các bạn noi theo. Trên đường trở về nhà cùng em, chị dặn – Những lúc học bài xong, rỗi rãi, cưng ráng qua lại thăm bà, động viên bà nghe cưng. Tội nghiệp bà lắm Trúc Ly ạ. – Vâng! Em sẽ làm như lời chị dặn. Kể một câu chuyện về lòng nhân ái mà em biết – Bài làm 3 Ba em là một thương binh, lại chịu nỗi bất hạnh là má em lại bỏ cha con lại từ khi em mới lên hai. Hai cha con sống với nhau bằng đồng tiền phụ cấp thương binh loại hai. Kể ra cuộc sống vật chất tuy có khó khăn nhưng hai ba con vẫn vui vẻ. Nhưng điều làm em thương ba vô cùng là mỗi khi trở trời, những vết thương hành hạ, nhất là các mảnh đạn còn ở trong đầu, khi ở trại thương binh mấy lần ba em đã lên bàn mổ mà bác sĩ không dám mổ vì sợ ảnh hưởng đến bộ não! Thế là đành sống chung với nó. Nhưng nó là kẻ địch trong đầu của ba em. Một tuần vài lần ba em nằm co rút người lại để khỏi bật ra tiếng rên… Mấy hôm nay em chợt nhớ ra rằng khi còn má em, mỗi khi vết thương hành hạ thì má em xoa vò nhẹ lên đầu cho ba em đỡ căng thẳng nhiều lần, nhờ thế mà ba em ngủ được. Em nói với ba – Ba ơi, con xoa đầu cho ba nhé! – Thôi, con còn bận học và còn làm việc nhà. – Không, con làm được mà! Thế là từ đó, mỗi khi trở trời em đều xoa đầu nhè nhẹ cho ba em. Nhưng rồi có một lần đi lĩnh tiền về, ba em khoe với em đã bớt tiền trà ra mua cây lăn gai để mát xa đầu, từ nay sẽ không phiền em xoa đầu nữa. Nghe ba nói, hai hàng nước mắt em ứa ra đầm đìa. Thế là ba em chịu được nỗi đau riêng của mình để con gái đỡ vất vả về ba. Chao ôi! Người lớn đã làm những việc mà không bao giờ em quên được. Một hôm, thấy ba vừa nằm vừa lấy cây lăn gai tự mát xa cho mình xem có vẻ trằn trọc khó ngủ, em chạy lại đỡ nhẹ cây lăn rồi dùng hai tay xoa nhẹ như khi trước. Vài phút sau ba em ngủ ngay. Từ đó, em không bao giờ để ba tự mát xa lấy nữa. Thống kê tìm kiếmkể một câu chuyện về lòng nhân ái lớp 9
Lòng nhân ái là gì ? Câu chuyện về lòng nhân ái đầy cảm động Lòng nhân ái là gì? Những tấm gương về lòng nhân 68% 5 votes Cuộc sống này vô thường lắm, bạn không biết trước điều gì sẽ xảy đến với mình ngày mai. Nên cách hữu hiệu để cảm thấy yêu đời đó là trao đi thật nhiều yêu thương, không vụ lợi, không toan tính. Ấy là bạn có lòng nhân ái. Vậy lòng nhân ái là gì? Có những câu chuyện, tấm gương về lòng nhân ái nào truyền cảm hứng tích cực về cuộc sống. Cùng chúng tôi đi tìm nguồn năng lượng sống tích cực trong bài viết về lòng nhân ái ngay sau đây nhé! Lòng nhân ái là gì ? Câu chuyện về lòng nhân ái đầy cảm động Nội dung chínhLòng nhân ái là gì?Biểu hiện của lòng nhân áiBiện pháp giáo dục lòng nhân áiTại sao trong đời sống người ta phải có lòng nhân ái?Những tấm gương về lòng nhân ái Nhân ái là từ Hán Việt. Nhân có nghĩa là người. Ái có nghĩa là yêu thương. Vậy lòng nhân ái là gì? Chính là tình yêu thương, sẻ chia giữa người với người. Là sự sẻ chia giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn khó khăn. Là cánh tay giang rộng che chở cho những mảnh đời bất hạnh hơn mình. Tấm lòng nhân ái cần được lan tỏa trong xã hội Lòng nhân ái chính là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp của con người cần được mỗi cá nhân lan tỏa trong cuộc sống này. >>> Bài viết tham khảo Tự ái là gì? Tự ai khác tự trọng ở điểm nào? Biểu hiện của lòng nhân ái Bản chất bên trong mỗi con người luôn tồn tại lòng nhân ái. Thông thường thì lòng nhân ái thường xuất hiện ngay trong những hoạt động hàng ngày thông qua Cử chỉ, lời nói, hành động… Khi mở lòng nhân ái đối với bất kỳ ai thì người đó sẽ cảm nhận được sự ấm áp của bạn. Nếu bạn là người có lòng nhân ái thì bạn sẽ giúp đỡ được nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn mình rất nhiều. Trong xã hội này, đâu đó còn có những hoàn cảnh rất khó khăn. Nếu hôm nay bạn giúp đỡ họ thì chính bản thân bạn sẽ nhận lại được những tình cảm của chân thành của họ. Tấm lòng nhân ái xuất phát từ những hành động nhỏ nhất cũng đủ làm cho người có hoàn cảnh khó khăn cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc biết bao khi nhận được sự giúp đỡ để vượt qua được khó khăn đó. Biện pháp giáo dục lòng nhân ái Giá trị của lòng nhân ái là cơ sở để xây dựng một xã hội văn minh, nhân đạo, là sợi dây kết nối con người. Lòng nhân ái của con người ngoài bản tính vốn có, nó còn được hình thành từ trong gia đình và nhà trường hay thông qua quá trình trải nghiệm cuộc sống thực tế. Do đó, cha mẹ nên giáo dục con cái bài học đầu tiên về lòng nhân ái từ chính gia đình mình. Luôn khuyến khích con trẻ giúp đỡ người thân trong gia đình từ những việc nhỏ hàng ngày. Xa hơn, hãy chỉ cho con bạn những hành động cụ thể của lòng nhân ái như nhường chỗ cho người cao tuổi trên xe buýt hay đưa những cụ già qua đường. Truyền cho con tình thương cảm, lòng trắc ẩn đối với những người neo đơn hay gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Chính từ những rung động đó, con trẻ sẽ ý thức được trách nhiệm đối với mọi người xung quanh mình. Thường xuyên kể cho con nghe những câu chuyện về các tấm gương vượt khó như những trẻ em bị khuyết tật nhưng đầy tinh thần ham học; hình ảnh đồng bào bị thiên tai, lũ lụt trên oằn mình chống lũ… Giúp con biết thấu hiểu và chia sẻ những mất mát của nhiều số phận kém may mắn hơn mình… Bằng những hành động thực tế để giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh bằng những đóng góp dù là nhỏ bé nhất cũng góp phần bù đắp những thiệt thòi mà ở đâu đó quanh ta vẫn còn nhiều người phải gánh chịu. Trẻ em dễ tiếp thu và học hỏi, vì thế trẻ sẽ nhanh chóng học được những điều hay lẽ phải nếu được các bậc phụ huynh giáo dục và hướng dẫn đúng cách. Muốn nuôi dưỡng lòng nhân ái cho con lớn dần theo năm tháng, hãy khơi dậy đức tính đó ở con, ngay từ khi con nhỏ. Tại sao trong đời sống người ta phải có lòng nhân ái? Lòng nhân ái chính là sức mạnh to lớn nhất giúp nhân loại vượt qua mọi khó khăn. Nó có thể xua tan cái rét đến cắt da cắt thịt mà những trẻ em vùng cao phải gánh chịu, khiến cho những trái tim băng giá trở nên ấm áp hơn và lòng nhân ái còn kéo con người gần nhau hơn. Từ đó chúng ta sẽ chung tay tạo ra được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống hàng ngày. Nếu như tấm lòng nhân ái được lan rộng ra khắp thế giới thì cuộc sống của con người sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn rất nhiều. Những tấm gương về lòng nhân ái Ngày nay, trong cuộc sống hiện đại xã hội ngày càng phát triển, đời sống tinh thần và vật chất của con người ngày càng được nâng cao, thì việc quan tâm giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh càng cần thiết và cấp bách hơn. Dân tộc Việt Nam Ta có truyền thống “lá lành đùm lá rách”, “thương người như thể thương thân”- đó là một trong những tình cảm tốt đẹp, đậm tính nhân văn gắn kết những trái tim lại với nhau, thể hiện tinh thần trách nhiệm và tình cảm giữa con người với nhau cùng tấm lòng thiện nguyện vì cộng đồng. Những câu chuyện về lòng nhân ái và những tấm gương về lòng nhân ái làm cho chúng ta cảm động, tự hào về con người Việt Nam nhỏ bé mà mạnh mẽ kiên cường. Có thể kể đến một số câu chuyện về lòng nhân ái sau Bác sĩ Nguyễn Ngọc Điểu 77 tuổi, Vĩnh Long người đã được tôn vinh “Sống đẹp” trong “Lễ trao Giải thưởng KOVA” lần thứ 17 năm 2019. Bà là người thành lập cơ sở phục hồi chức năng, điều trị miễn phí cho gần trẻ bại não. Từ năm 2004, sau khi về hưu, bà đem toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình thành lập “Cơ sở phục hồi chức năng trẻ bại não Ngọc Điểu”. Thời gian đầu khó khăn và thiếu thốn nên cơ sở chỉ hỗ trợ được 5 – 10 người/ngày, đến nay cơ sở đã tiếp nhận điều trị miễn phí cho gần người; trong đó có hơn trẻ bại não, nhiễm chất độc da cam và gần người lớn. Bà đã điều trị cho bệnh nhân bằng cả tình thương, lòng nhân ái. Nhân dân nơi đây gọi bà với cái tên đầy yêu mến “Bà ngoại”. Bà tâm niệm “…Tôi chỉ mong muốn đem niềm vui cho các em và xoa dịu đi phần nào nỗi đau của gia đình, góp phần nhỏ công sức của mình để giảm đi gánh nặng cho xã hội”. Nghệ sĩ Nguyễn Thành Trung 65 tuổi, Bảo Lộc, Lâm Đồng sau 3 năm ông đã bỏ ra hàng trăm triệu đồng và huy động quyên góp từ bạn bè, người thân để xây dựng 15 căn nhà tình thương cho người nghèo. Ông là chiếc cầu nối dài những tấm lòng nhân ái. Mong ước của ông đơn giản lắm “…Mong ước có được những ngôi nhà ở ấm áp khi mùa mưa tới, khi gió lạnh về cho đồng bào”. Ông Bùi Công Hiệp Hồ Chí Minh đã hiến tặng cả gia tài đồ sộ gồm một ngôi nhà và đất trị giá hơn 100 tỷ đồng để xây mái ấm tình thương cho những trẻ bị bỏ rơi. Hay điểm phát bánh mì, cơm hộp miễn phí của ông Phùng Ngọc Diệp Vĩnh Long trở thành điểm đến quen thuộc của người dân lao động nghèo. Chi phí cho mỗi lần phát cơm, bánh mì khoảng 2 triệu đồng được ông Diệp trích từ tiền của gia đình. Ông và con gái đi đặt mua mỗi lần 150 hộp cơm hoặc 150 – 200 ổ bánh mì. Hành động chan chứa lòng nhân ái của ông chỉ đơn giản vì “Thấy nhiều người cơ cực, mình làm ăn cũng được nên san sẻ cho bà con…”. Thật cảm động khi chúng ta được biết trong những năm qua có nhiều lá đơn xin thoát nghèo. Cụ Đỗ Thị Mơ 83 tuổi Thanh Hóa, cụ Lang Văn Tần 81 tuổi Nghệ An dù còn khó khăn xin thoát nghèo để nhường cho hộ nghèo hơn. Bản Xiềng, xã Môn Sơn Con Cuông, Nghệ An năm qua có đến 19 hộ dân viết đơn tự nguyện xin thoát nghèo. Riêng huyện Con Cuông đã có 383 lá đơn xin thoát nghèo để trao “món quà” này cho những người khốn khó hơn mình… Trong đợt lũ lụt miền trung năm 2020, rất nhiều mạnh thường quân, người dân cả nước chung tay đóng góp ủng hộ Và gần đây nhất, lòng nhân ái thể hiện ở hành động cả nước chung tay đóng góp cho quỹ vacxin phòng chống covid với mong ước sớm đẩy lùi được dịch bệnh. Lòng nhân ái của người Việt Nam sẽ được phát huy và nối dài hơn để giúp cho những con người trong đất nước nhỏ bé này xích lại gần nhau, gắn kết bền chặt với tinh thần của một Dân tộc yêu chuộng hòa bình, quyết tâm đoàn kết bảo vệ Tổ quốc thân yêu, xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh, mang lại ấm no, hạnh phúc cho mọi người. Trên đây là những thông tin về lòng nhân ái là gì? Hãy làm những điều tốt đẹp và lan tỏa lòng nhân ái đến với mọi người xung quanh để cuộc sống này chỉ còn những điều hạnh phúc, bình yên nhé!
Truyện cổ tích luôn được nhiều bạn nhỏ yêu mến, những câu chuyện tưởng tượng xoay quanh một số nhân vật quen thuộc, phong phú, đa dạng từ nàng công chúa xinh đẹp, dũng sĩ tài giỏi, người mồ côi cho đến những người nghèo khổ, người con riêng, người có hình dạng xấu xí, ngốc nghếch, thông minh… Cùng với những câu chuyện kể về các con vật biết nói chuyện. Chính sự đa dạng trong xây dựng nhân vật, tình huống truyện giúp phong phú hóa tinh thần của trẻ em, mang đến nhiều bài học về cách đối nhân xử thế cho trẻ mà không hề mang tính ép buộc. Trong đó, những câu chuyện cổ tích thể hiện cao lòng nhân hậu, tình yêu thương giữa con người với con người, sẵn sàng đồng cảm, chia sẻ, thấu hiểu và giúp đỡ người khác khi người ta gặp khó khăn. Rộng hơn nữa chính là tình đồng bào, tinh thần đoàn kết. Dưới đây là những câu chuyện phổ biến về lòng nhân hậu, dạy bé biết yêu thương và chia sẻ hơn. Chàng Quân Tử Ngày xưa, có một anh chàng nghèo sống một thân một mình. Anh thường ăn ở nhân đức với mọi người, lòng nhân đức của anh còn ban phát đến cả giống vật. Bởi thế người ta quen gọi anh là Quân Tử. Trong nhà có bao nhiêu của nả, anh lần lượt đem ra giúp đỡ cho người nguy kẻ khó, còn mình thì sống rất đạm bạc. Một hôm, gần ngày kỵ cha, Quân Tử có để dành được mấy bát gạo nếp và một con gà để làm giỗ. Có một con chuột hôm ấy chui vào hũ gạo và một con cáo ban đêm định lẻn vào nhà Quân Tử bắt gà . Quân Tử đều phát hiện được tuy nhiên đều không giết hay bắt giữ chúng mà chỉ thả chúng đi . Đến ngày giỗ cha, Quân Tử đồ xôi luộc gà, thắp hương đèn sửa soạn vào làm lễ, thì một chú ruồi đánh hơi bay đến đậu vào cỗ xôi đánh chén thỏa thích. Nhưng Quân Tử đã nhanh tay quơ được. Bị kẹt chặt, ruồi ta hết đường giãy giụa, chắc là khó thoát cái chết. Nhưng rồi ruồi cũng may mắn được thả ra. Tiếng đồn về lòng nhân đức của Quân Tử vang khắp nơi. Buổi ấy nhà vua đang muốn kén chọn người tài đức để gả công chúa. Nghe tin đồn về Quân Tử, vua bèn sai quan quân đi triệu về kinh. Nhưng khi gặp mặt Quân Tử, thấy anh ăn nói không được lễ phép thì vua không được hài lòng. Để tiện từ chối, vua bèn đưa ra ba thử thách lớn cho Quân Tử , Quân Tử tin rằng mình đã hết cơ hội làm phò mã. Thì những động vât ngày trước Quân Tử đã tha chết , lần lượt quay về giúp chàng. Nhờ có giúp đỡ của các loài vật mà mình đã từng cứu Quân Tử đã vượt qua ba thử thách của nhà vua một cách dễ dàng. Thấy cả ba lần anh đều thắng cuộc, vua đành vui lòng nhận anh là phò mã. Khi vua chết, vì không có con trai nối dõi nên Quân Tử được các quan đưa lên ngôi. Chàng Quân Tử là bài học cho chúng ta về cách sống lòng nhân hậu tình yêu thương và không làm tổn hại đến các loài vật, nhất định sẽ nhận được những phần thưởng xứng đáng. Câu chuyện ngợi ca lòng nhân hậu của Quân Tử biết yêu thương con người và cả động vật. Tiếng Lành đồn xa chàng không những được vua biết đến mà còn được triệu làm phò mã, sau này nhờ đức tính mà khi vua cha mất chàng còn được các quan đưa lên ngôi làm vua. Sống ở trên đời có lòng nhân hậu biết yêu thương mọi người xung quanh, biết yêu thương động vật dù chỉ là một con ruồi thì nhất định sẽ có một ngày chúng ta nhận được những hạnh phúc xứng đáng. Chàng Quân Tử là một câu chuyện cổ tích rất hay trong kho tàng truyện dân gian Việt Nam. Câu chuyện là bài học cho chúng ta về cách sống lòng nhân hậu tình yêu thương và không làm tổn hại đến các loài vật, nhất định sẽ nhận được những phần thưởng xứng đáng. Ngày xưa, có một anh chàng nghèo sống một thân một mình. Anh thường ăn ở nhân đức với mọi người, lòng nhân đức của anh còn ban phát đến cả giống vật. Bởi thế người ta quen gọi anh là Quân Tử. Nàng tiên ốc Thủa ấy có một bà già nghèo sống độc thân. Bà phải tự mình ngày ngày ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm sống qua ngày. Tình cờ một hôm, bà bắt được một con ốc, vỏ nó phủ một màu xanh biếc trông rất lạ, rất xinh. Vì vậy bà không nỡ bán mà đem thả vào một chum nước. Không hiểu sao từ ngày đó trở đi, mỗi lần bà đi làm về đều thấy một điều lạ lắm. Dường như có một bàn tay nội trợ khéo léo nào đó đã giúp bà làm hết mọi chuyện trong nhà. Từ quét dọn nhà cửa, vun xới vườn tược, cho lợn gà ăn uống đầy đủ no say đến mâm cơm dọn sẵn lên bàn, tươm tất đâu vào đấy. Bà quyết định tìm ra nguyên nhân sự lạ ấy. Một hôm bà giả vờ đi làm như mọi ngày, đến nửa đường bà bèn quay lại, tìm chỗ kín, ngồi rình xem chuyện gì đã xảy ra ở nhà mình. Tình cờ một hôm, bà bắt được một con ốc, vỏ nó phủ một màu xanh biếc trông rất lạ, rất xinh. Vì vậy bà không nỡ bán mà đem thả vào một chum nước. Bỗng nhiên, bà thấy một người con gái từ trong chum nước bước ra. Nàng đẹp như một cô tiên giáng trần, tuổi độ mười tám đôi mươi. Nàng bận một bộ đồ màu xanh da trời, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển. Gương mặt nàng xinh xắn như một tố nữ trong tranh. Nước da trắng ngần, đôi môi hồng thắm chúm chím cười duyên như đóa sen hồng sắp nở. Nàng bước vào nhà dọn dẹp… Bà nhẹ nhàng đến bên chum nước, cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ ra từng mảnh. Nghe động, người con gái vội vàng trở lại chum nước để chui vào vỏ ốc, nhưng đã quá muộn. Bà nhìn cô gái rồi nói – Con gái ơi! Hãy ở lại đây với mẹ! Từ đó cô trở thành đứa con yêu của bà. Hai mẹ con họ sống thật đầm ấm hạnh phúc. Chàng Ngốc và con ngỗng vàng Truyện Chàng Ngốc và con ngỗng vàng là câu chuyện cổ tích xoay quay một nhân vật được những người xung quanh gọi với tên là Ngốc. Anh là người con trai út trong số ba anh em của gia đình người làm nông. Hai vợ chồng người làm nông có bao nhiêu đồ ngon của lạ đều dồn cả vào hai người anh, còn chàng út thì dại khờ ngốc nghếch nhưng lại rất tốt bụng, nên người ta gọi chàng là chàng Ngốc. Ngốc thường bị khinh rẻ, chế giễu và không được tham gia vào việc gì trong gia đình. Tuy được cha mẹ quan tâm tuy nhiên hai người anh của chàng Ngốc lại ích kỷ và tham lam, một ngày nọ khi vào rừng đốn củi thì hai người anh đều gặp một ông lão nhỏ bé, tóc hoa râm, xin sự giúp đỡ, tuy nhiên hai người anh với bản tính ích kỷ đều không chịu giúp ông lão ấy và đuổi ông lão đi. Nhưng điều bất ngờ đã đến hóa ra ông lão nhỏ bé ấy là và một vị tiên của khu rừng , hai người anh ngay sau đó phải nhận lấy hậu quả. Hai người anh bị thương không thể đốn củi được chàng Ngốc xin được nhận việc đi đốn củi và được cha mẹ đồng ý, vào tới khu rừng ông lão lại xuất hiện và cầu xin sự giúp đỡ từ chàng Ngốc, Ngốc với bản tính hiền lành nhân hậu đã sẵn sàng chia miếng bánh cho ông Lão. Ông Lão cảm động trước sự nhân hậu của chàng Ngốc liền chỉ chỗ cho chàng gốc cây và chàng Ngốc đã tìm thấy một con ngỗng vàng. Đêm xuống chàng Ngốc nghĩ chân tại quán trọ, chủ trọ có ba cô con gái vì bất ngờ với con ngỗng vàng nên đã chạm vào nào ngờ bị dính chặt với con ngỗng. Chàng Ngốc và con ngỗng vàng là câu chuyện cổ Grimm, kể về một chàng Ngốc hiền lành tốt bụng, biết giúp đỡ người khác đã được sống hạnh phúc bên công chúa. Đến sáng hôm sau khi trên đường về nhà Ngốc ôm theo con ngỗng vàng và ba cô gái vẫn bị dính chặt vào con ngỗng , một lát sau lại có thêm những người khác tò mò và chạm vào đoàn người của chàng Ngốc và họ cũng bị dính chặt không thể rời ra. Khi đoàn người đi qua kinh thành, vì thấy đoàn người lếch nhếch theo nhau nên nàng công chúa đã bật cười thành tiếng, rồi không kìm lại được nữa, nàng cứ khanh khách cười mãi. Đức vua đã hứa ai làm cho công chúa cười thì vua sẽ gã công chúa cho người đó. Ngốc yêu cầu vua thực hiện lời hứa thì vua lại đưa cho chàng rất nhiều thử thách , chàng chỉ biết chạy vào khu rừng tìm lại ông lão hôm nọ nhờ sự trợ giúp. Với sự trợ giúp của ông lão chàng Ngốc đã hoàn thành được tất cả thử thách của nhà vua và lấy được công chúa . Câu chuyện cho chúng ta thấy được dù không thông minh tài giỏi nhưng chàng Ngốc lại có đức tính thật thà, nhân hậu biết yêu thương người khác và cuối cùng chàng Ngốc đã có được hạnh phúc của riêng mình . Câu chuyện ngợi ca lòng nhân hậu , tình yêu thương của con người. Bên cạnh đó câu chuyện cũng phê phán sự ích kỷ, tham lam của con người thông qua nhân vật hai người anh trai của Ngốc. Con người sống trên đời nên có tấm lòng nhân hậu biết yêu thương mọi người , nếu ích kỷ thì chắc chắn sẽ nhận lại những điều không may mắn. Cá Bống thần Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em mồ côi, tính tình trái ngược nhau hoàn toàn. Người em thì chăm chỉ, hiền lành, thật thà; còn người anh thì lại tham lam độc ác. Anh ta vơ vét hết tất cả những gì bố mẹ để lại, chẳng cho người em bất cứ thứ gì. Hàng ngày, người em cứ phải vào rừng dùng que để đào củ mài, củ nâu, xuống khe bắt tôm, bắt tép để ăn. Đêm, anh lại trở về nhà người anh ngủ cùng với trâu với lợn. Một hôm, người anh rủ người em ra sông tát cá. Người anh bắt người em be bờ, đắp đập, tát nước, còn mình thì bắt hết cá, chẳng để sót lại một con nào. Người em vừa mệt, vừa buồn. Bỗng có một con cá bống nhỏ, bơi dưới chân người em và cất tiếng nói – Anh hãy mang tôi về nhà nuôi đi. Người em mừng rỡ vớt con cá bống lên, đem về nhà bỏ vào bát nuôi, nâng niu như trẻ nhỏ. Cá bống lớn rất nhanh. Qua ngày đầu tiên nó đã to chật cả cái bát, người em phải thả nó và chậu. Ngày hôm sau nó đã lớn chật chậu. Người em phải đắp cái vũng to bằng nửa cái sân nhà cho cá vùng vẫy. Hai ngày sau cá lớn chật vũng. Người em đắp luôn một đoạn khe ở chỗ khuất và thả cá xuống. Chỉ vài ngày sau, cá lớn chật khe, to như một con trâu đực. Lúc này nó nói – Tôi vốn là cá bống thần. Nhờ công anh chăm sóc, nay tôi đã lớn rồi, tôi với anh hãy kết nghĩa cà-lơ bạn đi. Chúng ta đi xuôi dòng kênh này một chuyến cho vui. Người em bằng lòng, thịt gà, thổi cơm trắng mang đi. Cứ đến bữa ăn, người em xé thịt và cơm trắng cho cá ăn, còn mình thì chỉ ăn xương gà với cơm cháy. Trời nổi mây to gió lớn, người em vô cùng lo sợ. Cá nói – Không sao đâu, trời sẽ không mưa. Anh hãy leo lên cây cao. Nếu thấy mây kéo ùn phía dưới, anh quay mặt về phía đó giả buồn rầu. Nếu mây ùn về phía trên nước, anh cười thật to là được. Cá bống thần là truyện cổ tích của dân tộc Vân Kiều, nhắc nhở anh em trong gia đình phải biết yêu thương nhau và là bài học cho những kẻ bụng dạ tham lam. Người em nghe theo, trèo mãi lên ngọn cây cao. Khi mây ùn ùn phía dưới ngọn nước người em mặt ủ rũ buồn rầu. Lúc sau, thấy mây ùn ùn phía trên, anh cười vang. Tiếng cười dội vào vách núi vang như sấm. Bỗng anh nghe thấy tiếng gầm rú dưới khe. Quay lại anh nhìn thấy cá bống thần đã giết chết con thuồng luồng khổng lồ. Cá gọi – Người anh em ơi, hãy xuống mổ bụng con thuồng luồng mà lấy của cải đem về. Người em làm theo và lấy được rất nhiều vàng bạc của cải. Cá bống và người em trở về. Về đến nhà người em kể lại câu chuyện cho anh nghe và chia đôi số của cải lấy được cho anh. Lòng tham nổi lên, người anh không chịu nhận số của cải mà người em cho, hắn đòi đi một chuyến cùng với cá. Người em miễn cưỡng cho anh mượn cá và dặn không được để cho cá chết. Thế là người anh tham lam ra đi. Anh ta cũng được cá bống cho đi dọc khe chơi. Nhưng anh ta tham lam quá, anh ta ăn hết thịt gà và cho cá ăn xương, ăn lòng. Đến một khúc khe, trời cũng nổi cơn giông. Anh tham lam mừng quá, hỏi cá nên làm gì. Cá dặn anh ta như dặn người em. Nhưng vì mừng quá, nghe vội vàng nên anh ta không nhớ rõ lời cá dặn. Đáng lẽ hắn phải buồn ủ rũ thì hắn lại cười to, khi cần cười to thì hắn lại buồn ủ rũ. Con thuồng luồng vùng lên mà cá chưa kịp chuẩn bị. Thế là nó cắn chết cá bống. Người anh vô cùng tức giận đập vào đầu cá, trở về nhà. Về đến nhà, người em mừng rỡ chạy ra hỏi anh có lấy được nhiều của cải không, người anh cau mặt quát – Chú nói láo. Cá của chú chết ngoài khe kia kìa. Người em nghe tin cá chết vội chạy một mạch ra ngoài khe. Đến nơi thấy xác cá cứng đờ, người em than khóc mãi. Hồn cá bống thần hiện về nói thoảng qua tai anh – Người anh em đừng khóc nữa. Hãy chặt đầu tôi mang về chôn giữa sân, tôi sẽ có cách giúp được anh. Người em liền chặt đầu cá đem về chôn ở sân như lời cá dặn. Mấy ngày sau ở chỗ đó mọc lên cây tre rất cao. Người em ra gốc tre nói – Tre định giúp ta cái gì thì nói đi. Cây tre nói – Khi nào nghe gió trên về, hãy nói “Áo sống ta đâu?”, sẽ có áo đẹp. Khi nào thấy gió dưới thì kêu “Bạc nén, nồi đồng của ta đâu?”. Lúc đó sẽ có nhiều bạc nén, nồi đồng. Người em làm theo lời cá dặn nên được rất nhiều vàng bạc, áo quần. Người anh nổi máu tham chạy ra gốc tre. Thấy gió trên thổi hắn nói – Áo sống của ta đâu? Tức thì bao nhiêu rẻ rách trên trời rơi xuống. Thấy gió dưới nổi lên hắn thét – Bạc nén, nồi đồng của ta đâu? Trên ngọn tre bao nhiêu sọ người, xương bò rơi xuống đầu người anh tham lam, làm anh ta đau điếng. Tức giận, anh ta chặt luôn cây tre và về nhà mắng người em – Chú nói láo. Cây tre của chú là ma quỷ, anh chặt rồi. Người em chạy ra chỗ cây tre than khóc. Gốc tre nói với anh – Anh hãy đốt tôi đi lấy tro vào rừng. Thấy vết chân con thú nào anh hãy rải tro lên và đi theo, con thú sẽ chết, anh tha hồ có thịt ăn. Người em làm theo và mang về rất nhiều thịt thú rừng. Người anh tham lam nghe tin, giật số tro còn lại của người em đem ra rẫy. Hắn rải tro khắp nơi, thấy dấu chân chuột hắn cũng rải. Thấy dấu chân người hắn cũng rải vì nghi có kẻ trộm vào rẫy. Rải xong hắn hý hửng về nhà toan quét dọn nhà cửa để đi nhặt cọp, heo về. Về đến nhà, hắn thấy vợ và đàn con lăn ra chết giữa nhà. Hoảng hốt, hắn chạy ra rẫy. Té ra, những dấu chân hắn nghi là trộm lại chính là dấu chân của vợ con hắn. Hắn như điên như dại lấy nốt số tro còn lại rải lung tung, rải lên cả dấu chân của mình. Thế là chưa kịp về đến nhà hắn đã lăn ra chết. Người em nghe tin anh chết, vẫn lo lắng ma chay cho anh cho trọn tình trọn nghĩa. Từ đó người em sống yên ổn làm ăn cùng bà con xóm giềng. Người học trò và con hổ Một con hổ đi dạo trong rừng, vô tình bị lọt vào bẫy. Con vật hung hăng giãy giụa, hết húc đầu đến dùng răng gặm bẫy tìm cách chui ra, nhưng bẫy làm bằng những cây tre đực rất chắc nên không thể làm gì được. Đang cơn nguy khốn, bỗng có một người học trò đi qua. Thấy người học trò, hổ bèn lấy giọng ngọt ngào – Chào thầy tú, làm sao thầy tú lại đi vào nơi nguy hiểm này. Chao ôi! Thầy không biết rằng bạn bè tôi hiện đang ở khắp mọi ngả để rình mồi đấy ư? Thôi, chúng ta hãy giao ước với nhau điều này nhé! Về phía thầy, thầy làm ơn mở nắp cho tôi ra. Về phía tôi, tôi sẽ luôn luôn bảo hộ thầy, không để cho một con hổ nào động đến. Mặt khác, tôi sẽ làm cho dân vùng quanh đây kính trọng thầy, tôn thờ thầy như một vị thần. Người học trò đáp – Nhưng nếu ta mở cho ngươi ra, ngươi sẽ ăn thịt ta mất! Nghe nói thế, hổ một hai xin thề và nói – Chao ôi! Thầy tú! Thầy há lại không biết rằng tôi là kẻ xưa nay chưa hề nói dối! Tôi đã nói không ăn thịt thầy thì lẽ nào vì một miếng ăn mà tôi làm sai lời. Tôi là chúa sơn lâm có đâu lại phí mất tiếng tăm của tôi. Thầy hãy mở cho ra, suốt đời tôi sẽ không quên ơn. Người học trò nhẹ dạ nọ cảm động về những lời khẩn cầu của chúa sơn lâm, và tin vào những câu thề thốt nặng lời của nó, nên vui lòng rón tay làm phúc. Cần bẫy một khi kéo lên, hổ ta nhanh nhẹn chui ngay ra, ngáp dài và gầm lên một tiếng làm cho người học trò giật mình kinh hãi – Ôi! – người học trò nói, ngươi hét to quá làm ta đinh tai nhức óc. Nhưng nếu lúc nãy hổ tỏ ra hèn hạ quỵ lụy bao nhiêu thì bây giờ lại lộ mặt hung hăng trắng trợn bấy nhiêu. Nó đổi giọng – Tiếng của ta làm ngươi khó chịu ư? Ta còn muốn ăn thịt ngươi nữa kia đấy! – Ngươi vừa mới giao ước thề bồi với ta chưa buông mồm, sao đã trở mặt nhanh như vậy? Người học trò chưa kịp dứt lời, hổ đã gầm lên – Ta cám ơn lòng tốt của ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rằng cái bụng đói của ta thì không cần biết phải trái gì hết. Ta nhịn đói đã mấy ngày nay và bây giờ thì cần có sức để trở về hang cái đã. Vậy ngươi hãy nộp mạng cho ta đi! Trong khi con vật phản phúc đang tìm cách nuốt trôi lời hứa thì một vị thần Núi biết được câu chuyện. Thương hại người học trò bị mắc lừa, thần Núi bèn hiện ra trước mặt người học trò và con hổ với trạng mạo một ông quan tòa mặt mũi dữ tợn, mắt sáng long lanh, râu tóc trắng xóa. Thần nạt lớn – Các ngươi làm gì mà cãi nhau ồn ào ở đây? Ai phải ai trái? Hãy nói ngay cho ta rõ, ta sẽ phân xử cho. Người học trò vội kể lại câu chuyện vừa qua. Nhưng hổ đã chỉ vào cái bẫy mà cãi biến – Làm gì có chuyện đó. Tôi đang ngủ yên lành trong kia thì bị tên này ở đâu đến quấy nhiễu. Không những hắn không cho tôi nghỉ ngơi mà còn tìm cách hại tôi. Vì thế, tôi phải ăn thịt hắn để trả thù. Thần phán bảo – Đúng! Ngươi có quyền trả thù kẻ nào dám xâm phạm chỗ ở của ngươi. Nhưng ta lại không tin rằng đó là chỗ ở của ngươi. Vì thân hình ngươi to lớn dường vậy làm sao có thể nằm trong một chỗ chật hẹp như kia được chứ? Bây giờ thì hai bên sẽ trở lại đúng nguyên vị trí cũ, ta sẽ xem xét và phân xử sau. Hổ tin rằng mình thắng nên hí hửng chui vào bẫy. Lập tức vị thần hạ cần bẫy xuống và mắng hổ – Đồ khốn kiếp! Ngươi đã bội ước và lấy oán trả ơn đối với người đã cứu mình ra. Giờ thì ngươi đừng có mong ai cứu cho nữa. Và quay lại phía người học trò, vị thần nói – Và đấy là một bài học rất quý cho ngươi! Cần phải tốt và nhân hậu đối với mọi người, nhưng trước hết phải nhớ rằng chớ có bao giờ tốt và nhân hậu đối với kẻ độc ác cả! Bài học hay từ những câu truyện cổ tích Điều tuyệt vời nhất nằm trong những câu chuyện cổ tích chính là nỗ lực giữ gìn cái thiện trong tâm hồn con người. Dẫu qua bao nhiêu thời gian, truyện cổ tích vẫn luôn giữ trọn thiên chức của mình, đó là ngợi ca tấm lòng nhân hậu. Điều tuyệt vời nhất nằm trong những câu chuyện cổ tích chính là nỗ lực giữ gìn cái thiện trong tâm hồn con người, dạy trẻ biết yêu thương và chia sẻ.
Lòng nhân ái là gì? Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 1? Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 2? Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 3? Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 4?Cuộc sống trở nên ấm áp, giàu tình yêu thương khi trong chúng ta luôn luôn biết cảm thông, chia sẻ với mọi người xung quanh. Vậy hiểu thế nào về lòng nhân ái? Bạn đã được chứng kiến những câu chuyện về lòng nhân ái nào trong cuộc sống? Mục lục bài viết 1 1. Lòng nhân ái là gì? 2 2. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 1 3 3. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 2 4 4. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 3 5 5. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 4 Theo từ Hán Việt, “nhân” là chỉ người, còn “ái” là yêu. Vậy lòng nhân ái là tình yêu thương giữa người với người, sự quan tâm, giúp đỡ mà không cần đền đáp. Mở rộng ra chính là tình đồng bào, đoàn kết dân tộc. Lòng nhân ái thể hiện cho nét đẹp tâm hồn của mỗi con người. Lòng nhân ái còn được hiểu là sự đồng cảm, bao bọc và che chở cho những số phận kém may mắn trong xã hội. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh xã hội nào, lòng nhân ái cũng được thể hiện thông qua tình yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, đồng lòng và chung một niềm tin vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Trong chiến tranh, lòng nhân ái còn được biểu hiện là tình yêu quê hương, tổ quốc cùng nhau chiến đấu và bảo vệ đất nước. Đó là truyền thống quý báu của dân tộc ta từ bao ngàn đời nay. 2. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 1 Câu chuyện mang tên ” Chú chó nhỏ” Tại một cửa hàng thú cưng, chủ tiệm treo một tấm bảng ghi ” BÁN CHÓ CON” lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu này luôn hấp dẫn khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện “Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?” – cậu bé hỏi. Ông chủ trả lời ” Khoảng tuwe 30 đô la đến 50 đô la”. Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. ” Cháu có 3 đô la”, cậu nói, ” cháu có thể xem chúng được không?”. Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra là chó mẹ Lady cùng với năm đầu con nhỏ be bé xinh xinh quấn quýt theo mẹ. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo đằng sau.” Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó bị liệt chân đó và hỏi ” Con chó này bị làm sao vậy?” . Người chủ giải thích rằng bắc sĩ thú y đã kiểm tra và nói rằng con chó bị tật ở phần hông. Nó sẽ đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. ” Cháu muốn mua con chó đó”. Người chủ nói rằng ” Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó chú sẽ cho cháu luôn. Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt người chủ ” Cháu không muốn chú cho cháu con chó đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho ra, cháu sẽ đưa cho chú 3 đô la bây giờ và 50 xu mỗi tháng cho đến khi cháu trả hết số tiền đó.” Người chủ phản đối ” Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ chạy được và chơi với cháu như những con chó khác.” Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ông quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ…Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ” vâng, cháu cũng không chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó.” Bạn có cảm nhận gì khi đọc câu chuyện này? Lòng nhân ái không chỉ có giữa con người với nhau, nhưng nó còn được thể hiện bằng tình yêu thương đồng cảm với cả loài vật. Cậu bé trong câu chuyện quý mến và coi trọng chú chó con bị tật, vì bản thân cũng bị tật và cũng muốn được mọi người yêu mến, tôn trọng. 3. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 2 Mẩu bút chì Khánh An là một bạn học sinh học giỏi nhưng nhà giàu nên cô bé rất khó gần với tất cả các bạn. Khánh An không thích Tường Vy vì nhà bạn ấy nghèo và chẳng có gì để chơi cùng. Một hôm đến tiết vẽ, cả lớp được nhắc là đem bút chì đi nhưng Khánh An quên và không có bút chì. Khi Khánh An đang không biết phải làm sao thì cô bạn Tường Vy mặc dù bị An xa lánh nhưng đã cho bạn ấy mượn mẩu bút chì mới của mình, còn mình dùng cái cũ. Sau đó, Khánh An nhận ra được lỗi sai và xin lỗi. Từ đó, hai bạn chơi thân và cùng giúp đỡ nhau trong học tập. 4. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 3 Tấm lòng nhân hậu Vào một buổi sáng nọ, trên con đường đông đúc, tấp nập người qua lại. Có một ông lão đang ra sức đạp xe chở đồ cồng kềnh lẩm bẩm ” Đường đông đúc như này không biết bao giờ mới đến nơi đây”. Bỗng đột nhiên có xe ô tô tạt ngang qua, do không cẩn thận nên đồ trên xe ông lão đã va đập vào ô tô và tạo một vết xước rất to. Ông lão hoảng hốt, thốt lên – Thôi chết rồi, làm xước sơn ô tô của người ta rồi, phải làm sao đây? Trên xe có hai cô gái, một cô tóc dài thốt lên ” Chị à, ông lão kia đâm vào đuôi xe mình rồi, phải bắt ông ta đền mới được.” Cô chị tóc ngắn nhẹ nhàng đáp – Hay thôi đi em, mang xe tới gara bảo dưỡng chút là được thôi. Cô em xuống xe rồi nhất quyết muốn ông lão bắt đền vì vụ va chạm. Ông lão khúm núm – Xin lỗi hai cô, xin lỗi hai cô, tôi đã vô ý động phải xe của các cô. Cô em nhanh nhảu muốn ông lão đền tiền sửa xe cho họ. Ông lão run rẩy giải thích – Đường nóng quá, xe của tôi nhỏ lại trở nặng nên tối đã vô ý… Cô em quát ông lão lớn và nói rằng ” Thôi thôi được rồi , đền tiền cho cháu”. Ông lão nói rằng mình sẽ đền và số tiền cô em đưa ra là 1 triệu. Sau khi một hồi đắn đo, ông lão quyết định đi giao hàng rồi nói hai cô gái ở lại chờ, mình sẽ quay lại trả tiền. Sau hơn một tiếng đồng hồ đi vay mượn, cô em cáu gắt và nghĩ rằng ông lão sẽ quỵt tiền của mình nhưng không ông đã quay lại với một đống tiền lẻ và đưa cho họ. Cô chị tinh ý bảo cô em đi về trước rồi đi theo ông lão. Khi nhìn thấy được hoàn cảnh của ông, cô chị đã quyết định đi vào trả lại số tiền đó rồi còn cho thêm ông tiền đi chữa bệnh cho bà. 5. Câu chuyện về lòng nhân ái trong cuộc sống số 4 Tấm lòng bao dung và nhân ái Trên chuyến tàu về quê, ai cũng náo nức mong sớm được trở về với gia đình và người thân. Một anh thanh niên nói chuyện với người ngồi bên cạnh mình ” Tàu về quê đông quá, may cháu mua được vé ngồi chứ không phải đứng đông đúc như thế này”. Người thanh niên bên cạnh cũng tấm tắc khên ngợi bản thân khi cũng kịp mua tàu về quê. Phía xa xa có một ông lão và đứa cháu nhỏ với một đống đồ về quê đang đứng chen chúc vào dòng người đứng kia. Thỉnh thoảng tàu phanh lại bất giác khiến họ giật mình rồi ngã nhào ra phía trước. Đứa cháu nhỏ sợ hãi khóc thét lên, ông lão chỉ biết đỡ cháu dậy rồi ôm cháu vào lòng rồi dỗ dành cháu. Chuyến đường về nhà rất xa, ông chỉ còn cách đi xin ai đó ngồi ghế trống để cho đứa cháu nhỏ ngồi nhờ. Mọi người đề xua đuổi ông cho rằng ngồi như thế đã quá mệt rồi nên không thể gánh thêm người nữa. Ông lão đi đến chỗ cậu thanh niên – Anh thanh niên ngồi một mình có thể cho tôi gửi nhờ đứa cháu nhỏ ngồi ké được không? Cậu thanh niên nhanh nhảy lấy hàng dưới chân rồi ôm vào lòng đáp trả – Dạ không được ông ạ. Cháu đang có rất nhiều đồ phải trông ạ. Ông lão bèn ngậm ngùi – Cháu tôi còn bé quá, mà đường về quê lại còn xa, nó không chịu đứng vì sợ hãi mà bắt tôi bế. Tôi thì cũng đã hết sức rồi. Ông tha thiết mong chờ được sự giúp đỡ của cậu thanh niên. Cậu ta chẳng mảy may suy nghĩ, bèn đáp ” Dạ đồ của cháu đang rất nhiều, cháu phải trông đồ để không bị mất. Ông thông cảm cho cháu nhé.” Ông lão lịch sự cảm ơn cậu rồi bẽn lẽn bước xuống. Ngồi đằng sau cậu ý là một ông lão đã trung tuổi, ông ấy gọi ông lão bế cháu lại và nói – Lão già ơi, tôi nhường chỗ cho lão và đứa bé này. Ông già đi tới bèn đáp – Cảm ơn ông, chúng ta đều có tuổi rồi. Tôi chỉ xin cho đứa cháu nhỏ ngồi nhờ thôi. Ông lão trung tuổi đáp – Lão cứ ngồi đi, tôi đi người không cũng sắp đến nhà rồi. Tôi nhường lão ngồi. Lão già xúc động và cảm ơn ông lão tốt bụng ấy. Có lẽ với cậu thanh niên kia hay những người trẻ tuổi khác thì đây là bài học để giới trẻ suy nghĩ lại cách sống của minh. Trên đây là những mẩu chuyện ngắn về lòng nhân ái trong cuộc sống để giúp các bạn đọc có thêm những dẫn chứng phong phú, sâu sắc trong bài viết nghị luận xã hội của mình.
Hướng dẫn Đề bàiKể một câu chuyện em biết hoặc đã được nghe, được đọc về lòng nhân ái xung quanh em. *** Câu chuyện cảm động về tấm lòng nhân ái Câu chuyện bát mì Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là “Câu chuyện bát mì”. Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản. Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời. – Xin mời ngồi! Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói – Có thể… cho tôi một… bát mì được không? Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú. – Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây. Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to – Cho một bát mì. Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” – thằng anh nói. – Mẹ, mẹ ăn thử đi – thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ. Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen “Thật là ngon! Cám ơn!” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán. – Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ – ông bà chủ cùng nói. Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái. – Có thể… cho tôi một… bát mì được không? – Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp – Cho một bát mì. Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời – Vâng, một bát mì! Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng – Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không? – Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý. Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!” Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán. – Thơm quá! – Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá! – Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy! Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình. – Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ! Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều. – Mời vào! Mời vào! – Bà chủ nhiệt tình chào. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói – Làm ơn nấu cho chúng tôi… hai bát mì được không? – Được chứ, mời ngồi bên này! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to “Hai bát mì”. – Vâng, hai bát mì. Có ngay. Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây. – Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con! – Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ? – Chuyện là thế này vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng. – Chuyện đó thì chúng con biết rồi – đứa con lớn trả lời. Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe. – Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi! – Hả, mẹ nói thật đấy chứ? – Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi. – Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé. – Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên! – Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều! – Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự. – Có thật thế không? Sau đó ra sao? – Thầy giáo ra đề bài “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như “Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!” Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài. – Bài văn đọc xong, thầy giáo nói anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời. – Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao? – Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.” Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo – Cám ơn! Chúc mừng năm mới! Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ. “Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua. Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà. Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm – Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không? Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói – Các vị… các vị là… Một trong hai thanh niên tiếp lời – Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này. Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói – Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên! Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói – Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì. Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời – Có ngay. Ba bát mì. *** Một số bài văn hay kể về những tấm lòng nhân ái trong cuộc sống Bài số 1 Cuối xóm là nhà bà Sáu, hằng ngày cứ nhìn thấy chị Lan thường hay lui tới. Nhà chị Lan cách nhà em hai căn. Hôm nay, chủ nhật em được nghỉ học chị Lan rủ qua nhà bà Sáu chơi, thấy việc làm của chị Lan đối với bà Sáu em lại càng yêu thương và quý trọng chị hơn. Bà Sáu năm nay ngoài bảy mươi tuổi, sức khỏe yếu đi nhiều. Chị Lan kể bà Sáu có ba người con đều hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Vừa qua, bà được chính phủ phong tặng danh hiệu “ Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng “. Một mình neo đơn sống ở tuổi xế chiều mà không có con cháu đỡ đần những lúc trái gió trở trời nên chị Lan thương bà lắm. Thường ngày chị Lan sang giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ quần áo, … Không ruột rà máu mủ nhưng, không họ hàng thân thích, vậy mà chị yêu bà sáu như bà ruột của mình. Hôm hai chị em đến, thấy nhà cửa im lìm, tưởng bà đi đâu đó. Đứng ngoài sân gọi nhưng không thấy bà trả lời. Chị bước vào và đẩy cửa ra. Thấy bà Sáu đang nằm, chị vội chạy đến và lay gọi bà. Bà mới trở mình thều thào nói “Bà mệt quá, hai chân bà tê, không dậy được”. Chị quay sang em và bảo em xoa dầu bóp chân cho bà để chị đi mua cái gì cho bà ăn rồi chị vào ngay. Em cảm động quá thấy trong lòng em dâng lên một tình thương và một sự cảm phục chị vô cùng. Chị mồ côi mẹ từ bé, chị thiếu đi tình thương bao la của người mẹ, chị sống với ba. Ba chị ở vậy nuôi chị cho đến bây giờ. Phải chăng sống trong hoàn cảnh ấy chị mới thấm thía cảnh cô đơn nên chị đem tình thương ấy sưởi ấm bà Sáu. Cả xóm ai cũng khen chị, quý chị. Một lát sau chị quay lại với tô cháo trên tay, đến bên giường và đỡ bà Sáu dậy đút từng muỗng cháo cho bà, em nhớ lại hình ảnh trước đây mẹ đã chăm sóc nội như chị Lan bây giờ. Thật tuyệt vời chị Lan là một tấm gương của lòng nhân ái và đức hạnh để cho em và các bạn noi theo. Bài số 2 Hôm trước, ở trên báo em có được đọc một câu chuyện rất cảm động về tấm lòng nhân ái, khi có lòng nhân ái, con người trở nên gần nhau hơn, ki ấy mối quan hệ giữa con người với con người cũng thật thiêng liêng, đáng quý. Trên một tờ báo của Anh có đăng một câu chuyện về tình nhân ái, lòng thương cao cả giữa một người đàn ông với hai mẹ con khi cùng gặp nạn trên con tài Titanic. Thảm họa tàu titanic đã cướp đi mạng sống của rất nhiều người. Trong sự đau thương bao trùm ấy, chúng ta vẫn cảm động bởi tình người mà con người dành cho nhau. Khi con thuyền Titanic chìm, mọi người trên tàu đều vô cùng hoảng hốt, lúc đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết ấy, theo lẽ thường mọi người sẽ nghĩ đến sự an toàn của mình đầu tiên, nhưng không hoàn toàn như vậy. Một người đàn ông khi đang chấp chới giữa dòng đại dương mênh mông, dữ dội đã nhìn thấy một người phụ nữ đang che chở cho đứa con nhỏ. Trên người đàn ông có chiếc phao cứu hộ nên tỉ lệ sống sẽ cao hơn hai mẹ con nọ. Nhưng hành động của người đàn ông ấy thật khiến chúng ta cảm động, anh ta đã nhường hi vọng sống duy nhất của mình cho hai mẹ con. Hành động của người đàn ông thật đáng quý, anh ta đã nhường hi vọng sống của mình, đổi lại sự bình yên cho hai mẹ con. Qua đó chúng ta cũng thấy được sự thiêng liêng của tình thương, lòng nhân ái trong cuộc sống. Bài số 3 Các hoạt động ý nghĩa của trường em thể hiện tấm lòng nhân ái Dân tộc Việt Nam có truyền thống tương thân, tương ái từ lâu đời được ông cha ta thể hiện qua các câu tục ngữ như “Lá lành đùm lá rách”; “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Tinh thần nhân ái được thể hiện ở mọi nơi trên đất nước ta và ở trường em cũng vậy, tinh thần này luôn được gìn giữ và phát huy. Trong một năm học, trường em tổ chức rất nhiều các hoạt động thể hiện lòng nhân ái. Dịp đầu năm thầy cô và các bạn học sinh trong trường đã tấp nập tổ chức hoạt động khuyên góp quần áo, sách vở và đồ dùng cũ để ủng hộ các bạn học sinh ở vùng núi, các dân tộc thiểu số xa xôi, là những nơi thiếu thốn về điều kiện để học tập góp phần giúp đỡ được phần nào về mặt vật chất và tinh thần để các bạn cố gắng phấn đấu hơn trong học tập. Hoạt động này thu hút rất nhiều thầy cô giáo và các bạn học sinh trong trường tham gia, thậm chí cả những bậc phụ huynh của các bạn học sinh cũng muốn góp một chút sức mình vào hoạt động có ý nghĩa này. Dù ít hay nhiều thì đây cũng chính là tấm lòng của mọi người muốn gửi tới các bạn ở vùng núi còn gặp nhiều khó khăn. Hoạt động này thu được kết quả rất tốt đẹp hứa hẹn nhiều hoạt động ý nghĩa tiếp theo. Không dừng lại ở đó, đến khoảng giữa năm học cũng là khoảng thời gian gần cuối của một năm, cả nước đang tấp nập chuẩn bị cho một cái Tết Nguyên Đán truyền thống của cả dân tộc, thì trường em cũng có những hoạt động riêng của mình, đó là việc khuyên góp để mua quà Tết cho những bạn học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn. Đây là hoạt động không phải ép buộc đối với các bạn học sinh trong trường mà là tùy vào tấm lòng của mỗi học sinh và giáo viên. Nhưng tất cả mọi người tham gia rất nhiệt tình, vì ai cũng muốn góp một chút công sức nhỏ bé để các bạn gia đình hoàn cảnh khó khăn có một cái Tết thật ấm áp và hạnh phúc. Riêng đối với lớp em, hoạt động ý nghĩa nhất của năm học này thể hiện rõ tinh thần nhân ái đó là đã mua được một chiếc xe lăn dành tặng cho một bạn học sinh trong lớp khi sinh ra không may mắn đã bị khuyết tật từ nhỏ. Theo
câu chuyện tấm lòng nhân ái